Our Farewell - Khi chân lí tình yêu mãi trường tồn

Trong cung bậc của tình yêu sự chia tay luôn mang đến nỗi buồn.Dường như nó man mác vừa sâu xa thầm kín,vừa đau đớn tuyệt vọng.Đôi lứa yêu nhau có lẽ e sợ nhất là chia tay,hình ảnh người mình yêu sẽ lìa xa vĩnh viễn.Nhưng chia tay vẫn luôn là một phần của tình yêu,tựa như giọt máu đỏ thắm lung linh của bông hồng tình yêu tráng lệ


Con người luôn phải vượt qua nó để tình yêu trường tồn bền vững.Chia tay nhiều khi không phải là kết thúc,không phải là mũi tên lạnh giá tách đôi nửa của tình yêu.Nhiều khi đó là thổi nên ngọn nến tình cảm ấm áp,tin tưởng.Điều đó có lẽ sẽ làm người ta yêu nhau hơn chăng?Sự chia tay kia có phaỉ là vĩnh viễn hay không còn tuỳ vào điều mà con người muốn thế?Vậy đấy chia tay không bao giờ là kết thúc,mà trái lại chính nó sẽ vẽ ra vẻ đẹp lớn nhất của tình yêu:Sự bất tử !Hơn bất cứ loại hình nghệ thuật nào hết chân lý ấy được nói đến nhiều trong âm nhạc.
Không khó khăn gì khi nhắc tới hình ảnh những chàng trai cao thượng,vị tha trong Killing me,killing you của Sentenced,Forever and One của Helloween hay One Second của Paradise Lost…Như tất cả những tuyệt phẩm khác Our Farewell của Within Temptation cũng nói về sự chia li của tình yêu.Có lẽ Our Farewell khác những tuyệt phẩm kia vì đoạn kết của nó không bế tắc như Forever and One,không hi sinh như Killing me,Killing you…mà Our Farewell nói đến vẻ đẹp ẩn sau nỗi buồn của sự chia tay! Our Farewell không chỉ hay về nhạc vừa nhẹ nhàng,vừa sâu lắng mà có lẽ đó còn là bài học tình yêu đúng đắn.
Bài hát mở ra bằng đoạn keyboard tuyệt hay của Martinus.Những nốt nhạc tựa như những giọt nước mắt long lanh rơi trên má của người con gái khi phải lìa xa người mình yêu.Những giọt nước mắt có bao giờ lại không có mỗi khi chia tay tiễn biệt.Nhất là với những cô gái đa cảm!Chúng như thể những giọt sương mai tình yêu mong manh rơi xuống tan lịm trong cảm xúc.Lần đầu tiên người nghe không còn nghe được bằng tai nữa mà chỉ còn thấy những giọt nhạc tan ra trong lòng,.Sau đó là một đoạn piano chậm rãi lồng trong tiếng cello buồn bã dặt dìu.Tiếng piano và tiếng cello có phải là ánh mắt của hai người chia tay kia chạm vào nhau hay quấn quýt không muốn tách rời ?Đột nhiên tất cả ngừng lại vài giây phải chăng đó là giây phút mà người con gái kia ngừng khóc,hay những giọt nước mắt đã ẩn vào trong,câm nín.ánh mắt họ sâu đắm vào nhau,quyện chặt hơn.
Rồi âm nhạc tiếng lòng cất lên như bắt đầu tất cả.Gióng Sharon hát như chất chứa cảm xúc,vương vất nỗi buồn,chị như hát trong nước mắt,như trong những giọt sầu chảy vào trong.



In my hands
A legacy of memories
I can hear you say my name
I can almost see your smile
Feel the warth of your embrace


Dù Sharon là một vocal nữ nhưng dường như đoạn chị hát này đang là tiếng nói của chàng trai khi phải chia tay người mình yêu.Giọng Sharon cao vút mượt như nhung như đang kể về một mối tình mà có lẽ phần suy nghĩ thuộc về chàng trai bất hạnh kia nhiều hơn.


“Trong vòng tay anh
Khi những kỉ niệm xưa vẫn còn ở lại
Anh có thể thấy em đang gọi tên anh
Anh luôn thấy em cười và cảm thấy hơi ấm nồng nàn khi ta bên nhau”


Giờ phút chia tay đã ở đây rồi,chàng trai như thấy bao kỉ niệm đẹp cứ ùa về chan chứa trong những giọt nước mắt của người yêu.Anh cảm thấy được tiếng gọi của người yêu cứ văng vẳng bên tai.Không biết sự ra đi này của anh có phải là vĩnh viễn không?Nếu như thế quả thật cay đắng.Còn cô gái thì sao.Nàng cười nhưng đôi mắt luôn đẫm lệ,nàng cười như để xoa dịu nỗi đau của chàng trai,nhưng không thể cầm lòng được với chính mình những giọt nước mắt cứ ứa ra tựa như những giọt máu của tâm hồn.Có bao giờ khi hai cảm giác trái ngược nhau lại hoà chung làm một ngự trị trong thể xác mong manh yếu đuối.Nàng đã cười trong nước mắt.”Giờ đây anh đã thấy hơi của em trong anh sưởi ấm trái tim băng giá của anh.”Thế mới biết tình yêu có nghĩa là mất rất nhiều nhưng cũng được rất nhiều.Họ chia tay nhau nhưng lại vẫn như bên nhau không chia lìa xa cách.

“Nhưng điều đó chẳng là gì khi giờ đây chỉ còn có lặng câm quanh người anh yêu dấu
Đó có phải là vĩnh biệt không em?”

Nhưng câu trả lời cho tình yêu của họ thật cay đắng chỉ là sự câm lặng vĩnh hằng.Một sự câm lặng đáng sợ!Họ không thể nói lên lời thương yêu được nữa khi đã ở hai phương trời xa cách.Dường như có cảm giác họ muốn níu kéo nhưng là vô vọng,là không thể.


But there is nothing but silence now
Around the one I loved
Is this our farewell


“Thật cay đắng khi quanh em chỉ còn là sự câm lặng,anh phải làm sao đây?Phải sao đây?”Có lẽ vương vất trong lòng chàng trai là sự bối rối xen lẫn niềm uất hận.”Anh không thể làm gì vì anh đã ở rất xa em”

“Is this our farewell?”câu hỏi vang lên!Có phải mọi thứ sẽ kết thúc thế này không em?Chúng ta sẽ mãi mất nhau?Câu hỏi như xoáy vào lòng người nghe!Tình yêu sẽ chết ư, anh cũng không biết nữa.Bây giờ có cảm giác như giọng Sharon chìm vào buồn bã.Buồn bã cho tình yêu nồng thắm sẽ lụi tàn?Đó có phải là điều chàng trai muốn người yêu trả lời hay là chính mình sẽ phải trả lời đây?Không câu chuyện tình yêu này sẽ không như thế!Anh đã biết câu trả lời cho câu hỏi của bản thân mình đó!


Sweet darling you worry too much,my child
See the sadness in your eyes
You are not alone in life
Althought you might think that you are

Dừng lo gì bé ơi!
Đừng để nỗi buồn cứ còn vương vấn mãi
Em chẳng cô đơn đâu giữa dòng đời xa lạ.
Dù em có e sợ điều đó đi nữa!”


Chàng trai đã thật cao cả.Anh muốn người yêu quên đi nỗi buồn khi không còn có anh bên cạnh.Anh muốn cô biết rằng anh luôn ở bên cô bất cứ nơi nào trong cuộc sống.Anh luôn ở trong cô,mãi mãi bên cô.Thế đấy chỉ khi người ta thực sự yêu hết mình,chỉ khi “Love it to death” người ta mới lớn lao thế,vĩ đại thế!Có mấy ai trong cuộc sống này yêu hết mình như chàng trai kia được đây?Nhiều khi chúng ta lầm tưởng đã yêu rất nhiều người nhưng sự thật chỉ tồn tại một tình yêu duy nhất mà thôi!Tình yêu đó cũng như đoá hồng đỏ thắm kia đầy gai sắc nhọn có thể chỉ luôn gây đau khổ nhưng khi hái được nó rồi có được nó rồi thì lúc đó nó mới ngời lên vẻ đẹp đích thực!Tình yêu đó chỉ đẹp khi người ta dám yêu chân thành,dám vì tình yêu đương đầu với khó khăn gian khổ!Như chàng trai kia!Phải chăng trong sự đau đớn mà anh phải hứng chịu ẩn đằng sau đó là niềm hạnh phúc lớn lao thầm kín!Vì anh biết yêu!Biết sống cho anh,cho người anh yêu và cho tình yêu duy nhất đó của anh!


“Em yêu ơi!
Em hãy tin rằng rồi ngày mai bình yên kia sẽ tới!
Chúng ta sẽ không phải nói lời li biệt đâu!”


Vẫn với giọng trầm buồn Sharon cất tiếng hát chứa đầy nước mắt.Có cảm giác như giọng đã ấm hơn,bớt lạnh hơn.Chàng trai khẽ an ủi người yêu khi giờ phút tiễn biệt đã tới.Anh muốn người yêu anh tin rằng :Ngày mai kia,một ngày mai yên bình như bao ngày khác trong năm,như bao ngày khác của cuộc đời này sẽ tới với họ.Họ sẽ mãi chẳng lìa xa nhau.Vì trong họ đã có một tình yêu bất tử.








Never thought
This day will come so soon
We had no time to say goodbye


Dẫu an ủi người yêu bằng lí trí của mình như thế.Nhưng chàng trai của chúng ta cũng không thể tự thắng bản thân.Xa người anh yêu,điều đó làm anh đau khổ!


How can the world just carry on?
I feel so lost when you are not by my side.
“Sẽ phải sao đây để giữ cả thế giới bên anh còn ở lại
Anh sẽ ra sao khi em chẳng ở bên”


Giọng Sharon hát như buồn hơn.Có cảm giác như những giọt nước mắt của chàng trai đã tuôn chảy lặng lẽ trong trái tim anh.


“Em yêu ơi!
Sao giờ bên em chỉ còn là sự im lặng đáng sợ thế!
Sao số phận nghiệt ngã lại mang nó đến với chúng ta!”

But there is nothing but silence now
Around the one I loved
Is this our farewell?


Có thể thấy sự bất lực của chàng trai trước số phận quá cay đắng!Anh chỉ biết tự hỏi tình yêu của anh sẽ chết chăng?Vĩnh viễn lìa xa anh chăng?

Đoạn nhạc này lồng trong giọng hát trong vắt mượt mà chứa đầy nước mắt của Sharon là tiếng piano chậm rãi buồn bã đến từng nốt.Quá thực chẳng có tiếng nhạc nào lại gợi buồn nhiều như piano.Từng nốt một vang lên tựa như tiếng lòng nức nở,như bất lực trước sự câm lặng của không gian lạnh lẽo.

Rồi bất chợt tất cả như vỡ oà ra kể từ phút 3’13s.Một tiếng guitar ngân vang như xoá tan đi niềm câm nín chết chóc của không gian.Giai điệu của bài hát giờ đây đã bớt buồn đi.Sự lặng câm đã không thể thắng được tình yêu bất tử mà chàng trai dành cho cô gái!Nhờ có tình yêu đó mà số phận nghiệt ngã kia sẽ chẳng còn là gì cả.Chàng trai rồi đây có phải ra đi mãi mãi,nhưng cái còn lớn nhất là tình yêu của họ.Tình yêu cao cả thiêng liêng đó sẽ xoá nhoà bao cản ngăn,cách biệt,sẽ thắp lên ngọn nến tin tưởng bất diệt.


“Cho dù mai đây anh sẽ không còn bên cạnh em,không chở che bảo vệ cho em nữa!
Nhưng em hãy tin rằng em sẽ không bao giờ đơn độc,lẻ loi.
Vì trong em có anh,có tình yêu của chúng ta”

Sweet darling you worry too much,my child
See the sadness in your eyes
You are not alone in life
Althought you might think


Đoạn nhạc đến đây chợt dừng hẳn lại.Có cảm giác như tất cả sự dồn nén đã tích tụ lại chờ dịp toả ra.Và rồi sau khoảng lặng của tâm trạng tiếng guitar solo cất lên.Giai điệu chất chứa những tiếc nấc khóc của tâm hồn xem lẫn cảm giác mượt mà của niềm tin giờ đã thành hiện thực.Có thể nói đây là một đoạn solo tuyệt hay vừa réo rắt,vừa man mác lãng mạn,vừa lạnh lùng vừa nồng ấm đầy tâm trạng.Rồi Sharon lại cất giọng.Vẫn đẫm lệ nhưng giờ đây không phải là những giọt lệ chia li buồn bã mà thấm đẫm những giọt sương trong sáng,tươi mát của tình yêu.Giai điệu của toàn bài trở nên nhanh hơn.
Giờ phút chia tay đã tới rồi.ánh lửa của tình yêu bất diệt đã xoá tan bao giọt sầu chia li buồn bã.Hai người yêu nhau kia sẽ chẳng bao giờ còn xa cách nữa vì thực sự họ đã là của nhau,đã hoà vào nhau,tồn tại cùng nhau.


So sorry your world is tumbling down
I’ll watch you through these night
Rest your head and go to sleep
Because my child,this not our farewell

“Xin lỗi em khi cuộc sống của em sẽ đổi thay nho nhỏ
Anh sẽ vẫn thấy em vào mỗi tối
Khi em chìm vào giấc ngủ
Như khi xưa!
Bởi vì em yêu ơi!Anh sẽ mãi bên em!Đó không phải là vĩnh biệt!”


“This not our farewell” sẽ mãi chẳng rời xa vì đó không bao giờ là vĩnh biệt!Đó dường như là câu trả lời cho câu hỏi mà chính chàng trai kia đã hỏi.Đó là câu trả lời của anh,của người anh yêu và là cả tình yêu của họ.Khi có ngọn lửa tình yêu thắp sáng thì dù có ở đâu rồi họ sẽ tìm được tới nhau dẫu cho đó chỉ là trong những giấc mơ vào mỗi tối thôi.Họ sẽ lại bên nhau hạnh phúc!Vậy đấy tình yêu của họ tưởng như đã mãi mất đi thì nó lại càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.Vì tình yêu đó chính là cầu nối để họ đến với nhau từ hai thế giới hoàn toàn tách biệt.

Tưởng như giai điệu của cả bài đã kết thúc!Nhưng một lần nữa giọng Sharon lại vang lên “This is not our fare well” giữa không gian yên lặng.Có lẽ như để thầm khẳng định cho ngọn lửa kia sẽ cháy mãi trường tồn, như để cho một chân lí tình yêu bất diệt : Chia tay sẽ không bao giờ là li biệt!

Điều hạnh phúc lớn nhất mà tạo hoá đã ban thưởng cho con người có lẽ là niềm yêu thương.Mỗi người đều có một tình yêu đích thực của riêng mình,cái quan trọng là có dám giữ,có thể giữ nó không!Như nhà thơ Xuân Diệu đã từng viết:


Yêu là chết ở trong lòng một ít
< Vì mấy khi yêu đã được người yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu!


Tất nhiên tình yêu đẹp phải đến từ hai phía,nhưng liệu có ai có đủ cao cả để dám chỉ “cho” không thôi?Dám giữ cho mình niềm hạnh phúc lớn lao duy nhất đó không?Uhmm...Bạn có dám không?


(Theo nhacrockonline.com)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét